Chương 71

Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

11.319 chữ

17-12-2022

Sau khi vào đông thời tiết lạnh lên, Vân Trạch mặc áo choàng đi theo phía sau Chung Hành: “Chuyện trong cung xử lý xong hết rồi à?”

Chung Hành gật đầu: “Đã xử lý xong.”

Vân Trạch suy nghĩ: “Vậy để ta ở ngoài cung đi, huynh rảnh rỗi thì xuất cung tìm ta, ta ở Vân phủ hay Tầm Nguyệt viên đều được.”

Chuyện lập Vân Trạch làm Hậu —— Vân Trạch tự nghĩ còn cảm thấy không thực tế.

Triều thần sẽ phản đối, thậm chí dân gian sẽ có rất nhiều lời bàn tán, Vân Trạch không muốn sau khi Chung Hành đăng cơ nan đề đầu tiên là vì mình.

Nếu ngay từ đầu đã ở lại trong cung thì sẽ có rất nhiều đồn đãi vớ vẩn.

Vân Trạch chẳng có suy nghĩ gì với vị trí Hoàng hậu, thậm chí cậu còn có một tia mâu thuẫn, dù sao Vân Trạch xem phim truyền hình từ nhỏ đến lớn không thấy có nam Hoàng hậu nào.

Chung Hành kéo cậu lại gần: “Em cảm thấy có thể không?”

Sợi dây chỗ cổ áo Vân Trạch chưa được thắt chặt, Chung Hành cúi đầu buộc lại cho cậu: “Ngốc quá, quần áo cũng mặc không đàng hoàng.”

“Chúng ta còn chưa có rời khỏi phủ Phụ quốc công, huynh đừng như vậy.” Vân Trạch nói, “Ông ngoại đang vươn đầu ở đằng đó nhìn lén chúng ta kìa.”

Phụ quốc công vẫn không tin tên Diêm Vương sống Chung Hành này sẽ thích người nào, vừa rồi trên bàn cơm thấy Chung Hành bóc tôm cho Vân Trạch ông liền nghi ngờ cuộc đời. Sau khi Chung Hành và Vân Trạch song song đi ra, ông vẫn luôn duỗi đầu nhìn trộm hai người.

Chung Hành bật cười: “Em làm cũng làm rồi, còn sợ ông ấy nhìn lén?”

Vân Trạch ngửa đầu: “Ta đã làm gì?”

“Em quyến rũ đương kim Hoàng đế.” Chung Hành nắm cằm Vân Trạch khẽ hôn lên, lưu luyến cắn nhẹ môi dưới của cậu, “Tội ác tày trời.”

Vân Trạch nói, “Rõ ràng là huynh——”

Còn chưa dứt lời Vân Trạch nhớ ra lão gia tử đang nhìn trộm, nhịn không được nhìn quanh cửa.

Lúc này Phụ quốc công đã duỗi đầu về, ông xoa xoa mắt già của mình.

Vương Hàn Tùng vội vàng đỡ lão thái gia: “Cha? Cha mau ngồi xuống đi.”

“Cha sống cả đời,” Phụ quốc công nói, “Đây là lần đầu tiên nhìn lầm, bệ hạ vậy mà là đoạn tụ.”

Vương Hàn Tùng thường xuyên nhìn thấy chuyện này trên quan trường, hắn ta cũng không cảm thấy lạ: “Có lẽ phong thái và dung mạo Trạch nhi rất hấp dẫn người khác, cho nên bệ hạ ái mộ nó.”

“Trạch nhi cũng vậy.” Phụ quốc công nói, “Cha bỗng nhớ tới rất lâu trước đây nó từng nói nó đã có người trong lòng rồi, lại sống chết không nói cho chúng ta biết người kia là ai, ta còn tưởng rằng đối phương xuất thân thanh lâu nên Trạch Nhi mới ngại, không ngờ tới lại là Bệ hạ.”

Vương Hàn Tùng đột nhiên nhớ đến lá thư con trai nhà mình viết cho mình, hắn ta lẩm bẩm: “Chuyện cha không ngờ nhiều lắm, thậm chí con còn không nghĩ tới.”

Vân Trạch được Chung Hành ôm lên xe ngựa, cậu vừa ngồi xuống lập tức ôm lấy lò sưởi ấm áp vào ngực mình, một lát sau Chung Hành bao mu bàn tay cậu lại: “Sao tay lại lạnh thế này? Có lẽ gần đây không đủ khí huyết, sau khi hồi cung phải tẩm bổ cơ thể, chuyện xuất cung em đừng nghĩ đến nữa, không có khả năng.”

“Nhưng mà——”

Chung Hành che miệng Vân Trạch lại: “Ta không cho phép, em đừng hòng rời xa ta.”

Hắn đưa hai ngón tay vào trong miệng Vân Trạch, Vân Trạch lập tức không nói được lời nào.

Bên ngoài có tuyết rơi, rất nhanh đã đọng thành một lớp, sau khi tiến vào cung thành Chung Hành ôm Vân Trạch xuống xe ngựa.

Vân Trạch đẩy Chung Hành: “Ta có thể tự đi.”

“Có thể tự đi được thật?” Chung Hành như cười như không, “Tức giận nữa rồi?”

Vân Trạch còn nhớ tình cảnh mình ngồi trên người Chung Hành vừa nãy, Chung Hành xấu xa lắm, rõ ràng biết xe ngựa đi lại xóc nảy, một hai phải đặt Vân Trạch lên đùi hắn.

Chung Hành ôm ngang Vân Trạch lên: “Bên ngoài lạnh, chờ về phòng rồi nói tiếp.”

Vân Trạch hơi sợ lạnh, sau khi tắm rửa thay quần áo, vừa đặt lên giường đã chui vào chăn, Chung Hành thấy cậu bám giường như vậy: “Ban ngày không nghỉ ngơi à? Sao lại buồn ngủ rồi?”

Vân Trạch nhường chỗ cho hắn: “Ban ngày chơi cờ với ông ngoại.”

Giờ cậu đang mặc quần áo trong tuyết trắng, tóc đen rơi trên áo, ngũ quan vốn tinh xảo lại càng xinh đẹp dưới ánh đèn. Vân Trạch mệt mỏi khẽ ngáp: “Ban ngày ta nghe ông ngoại nói huynh muốn lập Thái tử, lập ai làm Thái tử?”

“Đương nhiên là lập con ta làm Thái tử.”

Vân Trạch chôn trong chăn: “Nói bậy, huynh lấy đâu ra con trai?”

“Không biết?”

Vân Trạch không biết thật, cậu bị Chung Hành giày vò một trận ở trên xe ngựa.

Bởi vì nhiều ngày rồi không thân cận với Chung Hành, cơ thể Vân Trạch không thích ứng với hắn, hiện giờ người cậu không được thoải mái, cứ cảm thấy chỗ đó có cảm giác khác thường, Chung Hành đang nhìn chằm chằm cậu, da mặt cậu vốn đã mỏng, không tiện chủ động nhắc tới chuyện này, chỉ có thể xoay qua lộn lại chịu đựng.

Chung Hành biết tính Vân Trạch, hắn giữ Vân Trạch lại: “Em chính là con trai ta, mau gọi phụ hoàng.”

Vân Trạch khẽ đạp Chung Hành một cái, bất ngờ bị Chung Hành nắm lấy mắt cá chân.

Nước tắm rắc đầy cánh hoa khô và các loại hương thảo, trên người Vân Trạch có mùi thơm, từ đầu đến chân đều là mùi hương thơm ngát của hoa cỏ không thể xóa được, Chung Hành chơi đùa hai chân Vân Trạch: “Không thừa nhận?”

Đương nhiên Vân Trạch sẽ không thừa nhận. Sở thích Chung Hành quá ác liệt, lúc sinh hoạt vợ chồng có nói Vân Trạch cũng nhận, nhưng giờ hai người đang bàn chính sự.

Nếu Chung Hành muốn nhận con trai, chỉ sợ Minh Đô có vô số người muốn làm Hoàng tử Thái tử.

Vân Trạch cố gắng rút hai chân về: “Ai là con trai huynh, cha ta đang ở nông thôn kia kìa…”

Vân Trạch trông cực kỳ yếu ớt, dường như Chung Hành có thể bóp nát cậu bằng một tay. Chung Hành xem trọng mạnh được yếu thua, thuở nhỏ đã chém giết đến lớn, bất kể tâm tính hay thủ đoạn đều rất cứng rắn, Vân Trạch lại trái ngược với hắn, trông cậu điềm đạm đáng thương.

Chung Hành cúi đầu hôn cổ chân Vân Trạch: “Chính là em.”

Vân Trạch thấy Chung Hành không giống đang nói giỡn, cậu kinh ngạc: “Chung Hành, huynh nghĩ gì vậy?”

Chung Hành không phải Hoàng đế sẽ bị văn võ bá quan và hoàng thân tông thất chi phối, hắn muốn nắm quyền lực, tất cả quyết định đều do mình định đoạt, cho nên quan viên và tông thất phản đối hắn sẽ không để trong lòng.

Nếu như không phải lo lắng dọa Vân Trạch, sau khi đăng cơ hành động của hắn sẽ càng máu tanh hơn, dùng thủ đoạn tàn nhẫn diệt trừ hết thảy người phản đối hắn.

Cho nên tính cách Chung Hành như vậy, khi hắn quyết định làm chuyện gì rất khó tiếp nhận người khác khoa tay múa chân.

Quan hệ huyết thống giữa vương thất Liêu Châu và Chung Hành gần nhất, sau khi Chung Hành lên ngôi bọn họ được hưởng lợi nhiều nhất, bọn họ đã bất mãn với tình trạng hiện tại, bắt đầu khoa tay múa chân với hậu cung của Chung Hành, cũng muốn để một ít nữ tử quý tộc Liêu Châu tiến vào hậu cung của Chung Hành khai chi tán diệp.

Chung Hành sẽ không bị bọn họ bày bố.

“Ta nói với bọn họ muốn phong em làm Thái tử, sau khi ta chết em sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế,” Chung Hành cắn vành tai Vân Trạch, “Bọn họ ai nấy cũng bị dọa.”

Vân Trạch không biết nói gì: “Rất hoang đường, tại sao huynh lại có suy nghĩ này?”

“Bởi vì ta muốn ăn em vào bụng.” Chung Hành nửa đùa nửa thật nhìn Vân Trạch.

Không chỉ có mỗi yêu thương, mà là thật sự văn vê Vân Trạch vào trong xương máu.

“Nhưng nếu làm vậy, mối quan hệ của chúng ta là ——”

Chung Hành hôn lên cẳng chân Vân Trạch: “Ý định ban đầu là muốn lập em làm Tề vương, bọn họ đều phản đối, vậy ta đành phải lập em làm Thái tử.”

Đất phong rất quan trọng, cùng họ còn chưa phong huống chi Vân Trạch khác họ, tôn thất Liêu Châu sẽ không đồng ý. Nhưng đám người này không ngờ suy nghĩ của Chung Hành lại lớn mật đến thế, sau khi nghe Chung Hành nói muốn lập Vân Trạch làm Thái tử, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Hiện giờ bản thân Vân Trạch cũng rất khiếp sợ.

“Sau khi huynh đề nghị như vậy,” Vân Trạch tạm thời thở phào nhẹ nhõm, “Bọn họ lùi lại cầu thứ khác, đồng ý cho huynh phong ta làm vương.”

Chung Hành gật đầu.

Chung Hành không phải là người miệng cọp gan thỏ bản chất nhu nhược như Chung Ký, hắn muốn đạt được mục đích gì thì nhất định phải đạt được.

“Cho nên cả đời này em không thể rời khỏi ta.” Chung Hành tiếp tục hôn lên trên, sống mũi lạnh lẽo cứng rắn cọ qua nốt ruồi son nho nhỏ xinh đẹp phía trên làn da mềm mại, “Bọn họ đều biết quan hệ của em và ta, sau này bọn họ gặp em cũng phải hành lễ quỳ xuống.”

Vân Trạch nói, “Đều là Thân vương, sao bọn họ có thể ——”

“Bọn họ không thể không làm vậy, trừ phi không muốn mạng nữa,” Chung Hành nói, “Tiểu công tử là người của ta, da thịt kề cận cùng ta, sao ta có thể để em chịu chút ấm ức nào.”

Nghe nói sống mũi của đàn ông càng cao, phương diện nào đó sẽ càng mạnh, Vân Trạch đã hiểu rõ chuyện này rồi.

Cậu bị sống mũi Chung Hành cọ đến cả người mềm nhũn không có sức lực.

Vân Trạch hữu khí vô lực nắm lấy bả vai Chung Hành.

Chung Hành biết Vân Trạch đã mệt mỏi trên xe ngựa, cơ thể Vân Trạch trải qua mấy tháng điều dưỡng đã tốt lên nhiều, hiện giờ cơ thể không còn yếu ớt nữa. Bởi vì nhu cầu của Chung Hành quá nhiều, ngự y cố ý dặn dò Chung Hành ít chung phòng với Vân Trạch, một tháng tốt nhất chỉ nên làm hai ba lần, chờ hết mùa đông Vân Trạch không dễ bị cảm mạo rồi tính lại việc này.

Chung Hành ngẫu nhiên khó khống chế được bản thân, hơn nửa tháng không ăn mặn, lúc ở trên xe ngựa hận không thể nuốt Vân Trạch vào bụng.

Hắn chỉ hôn Vân Trạch, không làm Vân Trạch mệt thêm nữa.

Vân Trạch cọ cằm Chung Hành: “Tại sao không tiếp tục?”

“Sợ tiểu công tử chết trên long sàng.” Chung Hành khắc chế vuốt tóc Vân Trạch, “Chờ đến đầu xuân khi trời ấm lên, cơ thể em dưỡng tốt rồi làm em mang thai.”

Vân Trạch đẩy bả vai Chung Hành: “Nói hưu nói vượn. Nếu bọn họ đã thả lỏng thì chuyện lập Thái tử cũng buông xuống luôn đi, chuyện con nối dõi qua mười mấy năm rồi tính tiếp.”

Chung Hành cũng nghĩ như vậy.

Nếu hắn mất sớm, người thừa kế trong mật chỉ chính là Vân Trạch, sau khi Chung Hành đi rồi sẽ không để bất kỳ kẻ nào áp đảo Vân Trạch, hắn biết rõ thủ đoạn của Vân Trạch và vài tâm phúc mình lưu lại có thể bảo vệ cậu ngồi vững trên vị trí này. Giang sơn vốn do Chung Hành dựa vào bản lĩnh đoạt được, sau khi hắn chết phải cho người trong nhà, Vân Trạch mới là người nhà duy nhất của hắn.

Nếu cùng Vân Trạch bạch đầu giai lão, mười mấy năm nữa sẽ chọn một hạt giống tốt từ trong tông thất nuôi nấng. Trong tông thất chưa bao giờ thiếu đứa nhỏ thông minh ưu tú, sẽ có người thừa kế thích hợp.

Có phải cốt nhục của Chung Hành ngồi ở vị trí này hay không cũng không quan trọng, Chung Hành vốn đã nhạt nhẽo với phương diện này. Hắn cũng là cốt nhục của lão Liêu Vương, nhưng nếu Liêu Vương dưới suối vàng mà biết được người ngồi trên vị trí này là Chung Hành, nhất định sẽ tức đến hộc máu.

Chỉ cần quan tâm khi còn sống có tiêu sái tận hứng hay không, cần gì phải quan tâm kế thừa sau khi chết.

Chung Hành cọ cọ chóp mũi Vân Trạch như có như không: “Tiểu công tử có muốn chủ động hôn ta không?”

Tai Vân Trạch ửng đỏ, nhắm mắt lại hôn Chung Hành, tuy rằng động tác của cậu trúc trắc hơn nữa không được tự nhiên, nhưng cậu đã rất cố gắng làm theo Chung Hành chỉ dạy.

Một nụ hôn rất nhẹ nhàng.

Chung Hành nhịn không được nở nụ cười: “Chỉ có thế?”

Vân Trạch ngượng ngùng, lúc gần gũi cậu rất ít chủ động cho nên không thuần thục như Chung Hành.

Vân Trạch ngồi trên đùi Chung Hành, mặt đối mặt với hắn, nghiêm túc nói: “Huynh không được nhúc nhích, để ta hôn huynh lại lần nữa.”

Lần này đến Chung Hành chịu không nổi.

Hắn cuốn Vân Trạch vào trong chăn, khẽ hôn lên trán cậu: “Ngủ đi.”

Hết ngoại truyện 1

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!